Khốn khổ vì chồng kiếm được quá nhiều tiền!
Hôn nhân và gia đình – tôi năm nay 32 tuổi, là giáo viên mầm non của một trường tư thục. Khỏi cần phải nói thì mọi người cũng hiểu, giáo viên mầm non vất vả, phải đi sớm, về muộn và thu nhập thế nào rồi. Nhưng quan trọng là tôi yêu nghề, muốn gắn bó và theo nghề đến cùng.
Còn chồng tôi thì ngược lại, anh là chủ một trung tâm môi giới nhà đất nên làm ăn cũng tương đối. Chỉ sau 4 năm kết hôn, vợ chồng tôi có thể mua được nhà thủ đô, được xe hơi để đi lại. Tôi cũng thừa nhận anh là trụ cột kinh tế và một tay lo cho vợ con cuộc sống sung túc.
Bản thân tôi suốt chừng ấy năm luôn ghi nhận công sức của chồng, chưa khi nào phàn nàn một lời hay phủi bỏ công lao của anh. Chỉ có điều, anh làm ra tiền nên quá coi thường công việc và sự hi sinh của vợ.
Công việc của tôi đòi hỏi phải ra khỏi nhà từ rất sớm và về muộn hơn vì phải đón và trả trẻ. Tuy nhiên, trường khá gần nhà nên tôi vẫn đảm bảo được việc nội trợ cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chỉ có điều tất bật và vất vả hơn thôi.
Nhiều hôm, thấy tôi cứ tất tả, vội vã với công việc, chồng nói hay nghỉ việc ở nhà trông con. Nhưng tôi từ chối vì tôi muốn có một công việc, muốn được lao động mà không phải phụ thuộc quá nhiều vào anh. Chồng không buộc tôi phải nghỉ ngay nhưng lúc nào anh cũng cằn nhằn nói tôi không có thời gian cho gia đình. Nếu chỉ là lời nói bình thường thì tôi có thể bỏ qua, nhưng giọng anh đầy miệt thị, khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cách đây vài ngày, trường tôi tổng dọn vệ sinh nên tôi về muộn, có nhờ chồng đón con gái lớn (cháu học tiểu học), còn con nhỏ thì ở lại trường cùng tôi. Nhưng chồng cáu gắt: “Công với chả việc, lương ba cọc ba đồng mà mất thời gian quá. Em tự lo đi, em nói em đảm đương được mọi việc mà”. Nói rồi, anh không những không đón con hộ mà còn đi nhậu nhẹt với bạn đến tận khuya.
Khi anh về, tôi có hỏi sao tôi đã nhờ rồi mà anh không đón con, thì anh nổi cáu nói: “Ngay từ đầu tôi đã nói với cô rồi, thích đi làm thì tôi không cấm, nhưng con cái phải lo được. Còn nếu không đón được con thì nghỉ việc đi, ở nhà tôi nuôi cả 3 mẹ con”.
Quá ấm ức trước thái độ của chồng, tôi có nói lại mấy câu đại loại như, tôi muốn tự lập kinh tế, muốn có công việc cho bằng mọi người, không muốn phụ thuộc vào anh… Thì anh lại cười khẩy mà nói: “Tự lập kinh tế ư? 4 triệu của cô có đủ tiền ăn sáng, xăng xe với phấn son không? Lương của cô làm cả tháng chỉ bằng một buổi nhậu của tôi mà thôi. Từ mai nghỉ ở nhà đi nhé”.
Tôi cảm thấy chồng đang coi thường mình, coi thường công việc mà tôi thích nên thấy tự ái vô cùng. Tôi nói “4 triệu cũng là tiền, là công sức của tôi. Anh không cần thì thôi đừng chê bai nó”. Chỉ đợi tôi nói lại là chồng lại tiếp lời không nghỉ: “Vâng, 4 triệu đối với cô là cao, là tiền, còn đối với tôi thì chả là cái gì hết”.
Nghe những lời ấy của chồng, tôi bật khóc vì cay đắng. Tôi cảm thấy rằng chưa khi nào anh cảm thông cho công việc, suy nghĩ của tôi cả. Anh kiếm được quá nhiều tiền nên coi thường những đồng nhỏ lẻ của tôi.
Mấy ngày qua, chồng tôi lại cương quyết hơn, nói tôi nghỉ việc để ở nhà nội trợ và lo cho con cái. Tôi thực không muốn một chút nào, nhưng cứ nghĩ đến mỗi lần xích mích, anh lại mạt sát, miệt thị và coi thường mình thì tôi lại muốn nhắm mắt đồng ý cho yên ổn. Tôi cũng chỉ mong a ta chung tình và không làm chuyện giường chiếu trái quy luật với người khác.
Theo mọi người tôi có nên nghỉ việc ở nhà nội trợ trông con cho chồng để yên thân không?
Nguồn: tin tức